Truyện Mini của Đỗ Ngọc Thạch (phongdiep.net)
Hóa Thạch - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
Hóa thạch - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
1.Hóa thạch
Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát hiện ra rằng ngành khảo cổ học không còn vấn đề gì đáng quan tâm nữa, liền chuyển qua văn học - nơi mà có thể đón nhận người từ mọi ngành nghề chuyển tới. Khi bước vào thế giới văn học, vị Tiến sĩ khảo cổ học được nhóm các nhà nghiên cứu, phê bình chèo kéo với lí do: ở đây ai cũng bằng cấp, học vị cao đầy mình, còn ở bên sáng tác thì trình độ rất lôm côm, có cả người chỉ có học vấn tiểu học!
Trước đòi hỏi bức bách của đời sống văn học, vị Tiến sĩ khảo cổ được hội đồng Lý luận văn học giao cho một đề tài nghiên cứu cấp quốc gia là "Hiện trạng công tác Lý luận, phê bình và giải pháp cho sự phát triển". Sau một năm, ban nghiệm thu đề tài nghiên cứu khoa học tới thăm dò xem tiến độ của công việc thì vị Tiến sĩ khảo cổ nói: "Các anh các chị cứ làm như chúng ta là nhà máy sản xuất mì ăn liền, thật khôi hài! Đề tài của tôi muốn có kết quả thì phải chờ các sự kiện, nhân vật của tôi hóa thạch, lúc đó tôi mới có thể khảo sát chúng được!". Các vị trong ban nghiệm thu cùng sốt ruột hỏi: "Vậy phải chờ thời gian là bao nhiêu lâu?". "Chúng tôi thường tính thời gian bằng Kỷ, ngắn cũng là Thế Kỷ" - vị tiến sĩ khảo cổ thản nhiên nói, còn tất cả các vị trong ban nghiệm thu đề tài đều ...té xỉu!2. Quay đầu là bờ
Công ty nọ làm lễ đón nhận huân chương Lao động hạng 2 rất long trọng, hoành tráng, không thể kể siết... Có vị Hòa thượng đáng kính nọ được mời tới dự trong nhóm khách VIP, đang "mơ màng" bên mấy em tiếp tân đẹp như hoa hậu, á hậu thì bất ngờ được ban tổ chức mời lên phát biểu, liền "ứng khẩu" nói: "Tội lỗi, tội lỗi...Quay đầu là bờ!". Tổng giám đốc Công ty nghe Hòa thượng nói vậy thì giật mình tưởng là Hòa thượng đã biết hết tội lỗi của mình (hối lộ nhiều quan chức cao cấp Nhà nước để có được cái Huân chương Lao động hạng 2 này) liền cho ngừng lễ đón nhận Huân chương và đến ngay cơ quan chống tham nhũng tự thú!
3. Dạy con từ thuở còn thơ
Bà mẹ nọ có hai đứa con mới bốn, năm tuổi đã bắt ngày ngày học đan sọt, hàng xóm láng giềng thấy vậy thì hỏi: "Sao chị không dạy con học chữ mà lai bắt con học đan sọt?". Người mẹ nói: "Ngày trước, lúc ông nội chúng nó đau ốm nằm một chỗ, bố nó phải đi tìm mua sọt rất khó khăn...". Người kia lại hỏi: "Mua sọt làm gì?". Người mẹ nói: "Thì để cho ông già vào đó đem thả xuống sông!... Bố chúng nó mà có ngã bệnh nằm một chỗ thì có sọt mà dùng ngay!". "Vậy chúng nó có biết đan sọt để làm gì không?" - người kia lại hỏi. Người mẹ nói: "Sao không biết! Cha nào thì con nấy!".
Trong giờ học văn tả người của một lớp Tiểu học,
cô giáo ra đề hãy tả người bố của mình, cả lớp ngồi im phăng phắc và đã
nửa giờ trôi qua mà hình như chưa có trò nào viết được chữ nào? Có vẻ
như những đứa con rất khó nói về người bố của mình?- cô giáo nghĩ thầm.
Bỗng có một bé gái đi nhanh lên bàn cô giáo nộp bài. Cô giáo giật mình
kinh ngạc khi đọc được những dòng chữ sau: "Bố em là người có ba đầu sáu
tay như một phép biến hóa của Na Tra Thái tử trong truyện Tây du ký,
nhưng ba đầu của bố em không giống nhau mà một đầu thì giống nhà đạo
diễn phim, một đầu giống nhạc sĩ tài danh còn đầu thứ ba giống y trang
một đại gia ngành Ngân hàng! Bố em đích thị là quái nhân, còn nói gì
được nữa?". Cô giáo đọc xong liền hỏi cô bé học trò: "Vậy mẹ em là ai,
làm nghề gì?". Cô bé nói ngay: "Mẹ em là người mẫu chân dài kiêm diễn
viên điện ảnh, kiêm ca sĩ!". "Hèn chi..." - Cô giáo nghĩ bụng.
5. Bệnh Lạ
Một quan chức cấp trên: Cậu còn thiếu của tớ món nợ lớn khi nhấc cậu từ cấp phó lên cấp trưởng. Một người mẫu chân dài: Anh còn chưa thực hiện lời hứa cho em một căn hộ nơi chung cư cao cấp. Một nữ đại gia U40: Anh còn chưa cho em một danh phận. Một học sinh trung học: Bố con ta chưa kịp nhận nhau cơ mà! Một sĩ quan điều tra: Không mổ tử thi thì chưa thể kết luận là chết do treo cổ hay do bị đầu độc?
Hai vị quan tham nhũng nọ sau khi ra hầu Tòa thì không những không bị thọ án mà chỉ phải "Xin lỗi" rồi chuyển đổi sang cơ quan khác với tính chất công việc khó khăn hơn, ngõ hầu có cơ hội lập công chuộc tội, đó là tinh thần chỉ đạo của các "Ô dù". Sau hai năm xa cách, hai vị quan tham nhũng nọ mới có dịp tái ngộ, tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Một vị nói: "Không biết quan anh có kiếm chác được gì, tôi thì toàn Bao cao su chất đầy nhà! Có lẽ phải xin từ chức!". Vị quan kia hỏi: "Vậy quan Bác làm ở cơ quan gì?". "Dân số và kế hoạch hóa gia đình, tôi lại đặc trách việc sinh đẻ có kế hoạch" - vị quan này trả lời. Vị kia nói: "Hèn chi!...Như thế còn đỡ hơn tôi, sân vườn nhà tôi bây giờ rác thải chất cao như núi. Cái biển hiệu Công ty xử lý Rác cũng bị vùi lấp mất tiêu! Tôi cũng tính phải xin từ chức". Vị quan sinh đẻ có kế hoạch tức thì reo lên: "Có rồi, chúng ta sẽ dốc vốn cùng hùn hạp thành lập Công ty tư vấn Văn hóa từ chức". Không biết cái Công ty tư vấn văn hóa từ chức có ra đời hay không, thông tin này chưa được cập nhật!
Một nhà phát minh kia suy nghĩ: có chó nghiệp vụ
chống ma túy thì cũng phải có chó nghiệp vụ chống tham nhũng. Tại sao
không? Thế rồi ngày ngày đêm đêm, nhà phát minh kia tập trung hết tâm
lực cho việc nghiên cứu đề tài mới mẻ và hóc búa này. Và chỉ sau một
năm, phát minh mới được hoàn tất với một đội chó nghiệp vụ chống tham
nhũng gồm mười chú chó nhìn qua cũng thấy thông minh, nhanh nhẹn và to
khỏe như những chú có nghiệp vụ chống ma túy. Trước ngày công bố công
khai trước bàn dân thiên hạ về phát minh mới này, một nhà báo có bề dày
chống tham nhũng hỏi nhỏ nhà phát minh phụ trách đề tài kia: "Chỗ quen
biết từ lâu, ông hãy nói thật cho tôi biết "Tim đen" của phát minh này
là gì?". Nhà phát minh nói: "Thì phát minh của tôi chính là xuất phát từ
một câu nói trước đây của ông: Sờ đâu cũng có thể tóm cổ được tham
nhũng!". Nhà báo ngớ người hồi lâu mới nói được: "Ờ nhỉ!...Ông thật láu
cá!".
Hai nhà văn nọ nói chuyện với nhau về đề tài sáng tác. Nhà văn A nói: "Tôi chỉ có thể cày cấy trên thửa ruộng của mình, như một nhà nông". Nhà văn B nói: "Tôi thì lại chỉ phù hợp với những chuyến đi tới nơi vô tăm tích, tìm một vật vô danh". Một ngày kia, nhà văn A chuyên cày cấy nói với nhà văn B: "Nông thôn giờ tiêu điều, mùa màng thất bát, tôi có tám đứa con đều đói ăn, nay gửi cả chỗ ông, nhờ ông dắt dẫn chúng đi kiếm cơm thiên hạ!". Đó chính là lí do vì sao bây giờ nhà văn viết về nông thôn ngày càng ít mà viết về cuộc sống giang hồ nơi đất khách quê người, kể cả ngoại quốc, ngày càng nhiều!
10. Hậu sinh khả úy
Một đại gia trẻ tuổi chưa tới thập tam mà đã nổi tiếng về mọi mặt. Một ngày kia, bố của đại gia trẻ, cũng là một đại gia lừng danh, bị bắt giam khi chuẩn bị hạ cánh an toàn. Các bạn bè chiến hữu của hai bố con thấy đại gia con không có ý muốn cứu đại gia bố thì đều thắc mắc và tới hỏi đại gia con: "Cứu người như cứu hỏa, sao không thấy cậu nhúc nhích?". Đại gia con nói: "Hi sinh đời bố, củng cố đời con. Tôi phải "Vì nghĩa diệt thân" mới có được ngày hôm nay. Có thế mà không hiểu sao?".
A nói với B: "Giờ là thời đại anh hùng xuất
thiếu niên, lĩnh vực nào cũng có cả. Chẳng hạn như ca nhạc, khiêu vũ bọn
trẻ hát và nhảy múa, uốn éo không thua kém gì người lớn!". B nói: "Đúng
đấy! Các lĩnh vực văn học nghệ thuật cũng không ít thần đồng, chẳng hạn
như cậu bé mười tuổi đã viết tiểu thuyết viễn tưởng rất cừ! Nhưng có
một lĩnh vực mà bọn nhí chưa thể làm ăn gì được. Chẳng hạn như ái
tình!". A cười nói: "Thế thì cậu chỉ biết một mà chưa biết mười, bây giờ
nhiều đại gia có bồ nhí lắm!". B trố mắt kinh ngạc nghẹn ngào không nói
được gì!
Chân trái nói với chân phải: "Tớ và cậu là cặp
song sinh, đi đâu cũng có nhau, chủ nhân của chúng ta vừa vô địch
maraton thì công trạng là chia đôi, đúng không?". Chân phải nói: "Đúng!
Sao cậu lại hỏi vậy?". Chân trái nói tiếp: "Bởi vì tại sao khi tách
riêng ra tớ đều yếu hơn cậu?". Chân phải cười nói: "Có thế mà cậu cũng
không hiểu sao, bởi vì cậu phải suốt đời nâng đỡ trái tim nhiều khổ đau
của chủ nhân!". Chân trái xúc động run rẩy...
nguồn: phongdiep.net
Đường Văn ::
Hóa Thạch - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch Di truyền - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét